Giao dịch đêm đầu tiên

      321

"Tử Hâm.

Bạn đang xem: Giao dịch đêm đầu tiên

. . . . .""Ưm, Lê, Lê Hiên. . . . . . Đừng đụng vào địa điểm kia." Hai gò má của Lê Tử Hâm đỏ bừng, đôi môi bị hôn mang lại sưng đỏ, thở tất cả chút ít tới tấp, cực chẳng đã đành mang tay chống đỡ bẫy vai của Lê Hiên, ngăn động tác của anh lại, nhíu ngươi nhẹ khiển trách anh."Mới, bắt đầu vừa trlàm việc về, sao không tráng lệ gì không còn vậy!"Cô luống cuống tay chân kéo áo quần của chính bản thân mình đã trở nên Lê Hiên dỡ hết một nữa, đồn thời liếc quan sát anh một cái, nhỏ tuổi giọng oán thù trách, tín đồ này mới đi công tác sinh sống Hongkong gồm một tuần lễ, vừa bắt đầu về tới đơn vị dường như không lặng phận, một ít ở cũng không muốn liền mau chóng thẳng kéo cô lên nệm."Cái gì mà không nghiêm túc!" Lê Hiên cười cợt kéo người sẽ sinh hoạt trong tâm bản thân ra, nữ tính hôn lên khuôn mặt của cô ấy một cái, sử dụng hai tay ôm thiệt chặt,"Lăn lộn nghỉ ngơi trên nệm cùng với vợ bản thân mà Gọi là ko trang nghiêm sao, vậy sau cuối đồ vật gi bắt đầu là nghiêm túc?" Nói hoàn thành, tay Lê Hiên sẽ xấu xa chui vào vào vạt áo không được mua kỹ lại."Được rồi! Anh. . . . . ." Lê Tử Hâm tất nhiên quan yếu làm sao đá Lê Hiên xuống chóng, bị anh giày vò tương hỗ mấy lần, cả người cô hơi mềm nhũn đi không còn phân nữa."Đã là bà xã ck những năm rồi, sao còn y như một cô bé bỏng nạm, tạo cho anh. . . . . . Yêu sau cũng ko đủ!" Trên phương diện Lê Hiên lòi ra một niềm vui xấu xí, vừa nói, vừa đtrằn Lê Tử Hâm té xuống chóng."A. . . . . . Anh thật là! Không mệt nhọc sao? Ngồi lắp thêm cất cánh thọ điều đó, đúng rồi. . . . .

Xem thêm: Ts Nguyễn Thiện Tống : Tôi Là Người… Gieo Hạt Trước Gió!, Tong Nguyen Thien

. Anh về cơ mà không có đi thăm Băng Băng sao?" Lê Tử Hâm tuy nhiên không tồn tại lắc đầu Lê Hiên, nhưng cũng không phối phù hợp với anh."Này! Cái đầu nhỏ dại của em hiện giờ mong mỏi gì đây?" Lê Hiên bị cô vứt rơi cần tất cả chút ít bất mãn, nhẹ nhàng gõ đầu của cô một cái."Anh new vừa đi qua coi Băng Băng, bé đã ngủ hết sức ngon! Em còn băn khoăn lo lắng vật gì, chồng của em, bao gồm vất vả xuất xắc mệt mỏi bị tiêu diệt hay không, không lẽ em không cảm nhận được sau?" Lê Hiên bắt đầu hôn từ bỏ dòng trán của Lê Tử Hâm dần dần xuống bên dưới, vừa hôn, vừa kéo áo quần của cô ý.Cô xúc cảm được Lê Hiên thế ý sử dụng thân bên dưới kháng đỡ ngơi nghỉ bên dưới đùi của bản thân, dòng đó vô cùng bao gồm lòng tin và cứng cáp phòng đỡ sinh sống ngay lập tức đùi thướt tha của cô, tất nhiên cô biết tính năng này đại diện thay mặt đến điều gì."Bảo bối, chớ rầm rĩ nữa, một tuần lễ lễ không gặp gỡ, còn nhịn nữa thì anh hư mất." Lê Hiên nói ngừng, thì sẽ dỡ được hơn phân nữa áo xống của Lê Tử Hâm."Anh. . . . . . Rõ là." Lê Tử Hâm mím môi, thiệt sự không có giải pháp nào khác, đành mỉm cười khẽ một tiếng, vốn dĩ nhị tay đã từ chối nhưng bây giờ lại vòng qua bao bọc lấy sườn lưng của anh."Rầm rầm rầm!"Vào lúc Lê Hiên vẫn ao ước giờ đồng hồ thêm một bức ân ái cùng với cô thì cửa ngõ phòng truyền tới một giờ hễ cực kỳ nhỏ, lập tức đụng tác của hai người phần đa tạm dừng, Lê Hiên vẫn nhanh chóng ko kiềm nén được, do đó chớp nhoáng đè Lê Tử Hâm xuống, rước tay bịt đi đôi mắt vẫn trợn to lớn của cô, "Không cho suy nghĩ ngợi bừa bãi.""Đợi chút ít, chớ có tác dụng rộn!" Lê Tử Hâm nhíu ngươi, kéo bàn tay đã bịt mắt cô xuống."Mẹ mẹ. . . . . .""Rầm rầm rầm!""Mẹ, chị em tất cả trong số đó không?"Quả nhiên, ở kề bên tiếng gõ cửa ngõ, còn cố nhiên tiếng trẻ con mềm mại và mượt mà.Lê Tử Hâm vừa nghe thấy tiếng nói này thì vội khoác áo quần đã bị tháo dỡ vào, đẩy Lê Hiên sang 1 bên, đi tới Open.Đứng sinh hoạt kế bên cửa là một trong bé nhỏ trai khoác áo xống ngủ, đi chân trần, hai con mắt ai oán ngủ sẽ chớp chớp chú ý về phía Lê Tử Hâm."Băng Băng, xẩy ra cthị xã gì sao? Sao bé ko có dxay vào cơ mà đi chân è cổ vậy? Như vậy có khả năng sẽ bị bệnh dịch đó!" Lê Tử Hâm cuống quýt khom sườn lưng, bế con trai của bản thân mình lên.Cảm nhận ra ánh nắng mặt trời ấm áp của chị em, Băng Băng vui mắt hé miệng cười cợt, đem đầu nhích lại gần vai của Lê Tử hâm, "Con vừa msống đôi mắt ra, dường như không thấy mẹ đâu." Giọng nói nhão nhoẹt có theo hương vị oán thù trách nát.Lê Tử Hâm nuông chuyển tay vuốt vuốt chiếc đầu bé dại của cậu, 1 tuần lễ trước, chính vì Lê Hiên yêu cầu đi công tác, cho nên vì vậy Lê Tử Hâm mới ngủ cùng với đàn ông, mặc dù chỉ bao gồm một tuần lễ, tuy thế khôn cùng cụ thể, tiểu tử tê đã tạo ra thói quen từng đêm ngủ đều có mẹ lân cận."Bởi bởi vì cha về nhà, vì thế Băng Băng đề nghị liên tiếp ngủ 1 mình." Lê Tử Hâm xuất hiện phòng ra, ôm Băng Băng trnghỉ ngơi về chống giành riêng cho ttốt."Không mong mỏi, thân phụ ngủ 1 mình là được rồi. Mẹ ngủ thuộc con đi!" Lúc bấy giờ Băng Băng vẫn hoàn toàn thức giấc táo khuyết, 2 tay ôm chặt cổ Lê Tử Hâm ko buông.Lúc bấy giờ Lê Hiên cũng đi theo hai chị em nhỏ vào phòng giành cho trẻ."Đồ bại hoại, luôn luôn chống so với cha của nhỏ.” Lê Hiên đưa tay vỗ nhẹ vơi nhì mẫu vào mẫu mông nhỏ dại của Băng Băng: "Băng Băng, nhỏ Tuy là 1 đứa tthấp nhưng mà nhưng cũng là 1 trong nam tử hán, thiết yếu hằng ngày số đông bám đem chị em điều đó được." Lê Hiên làm một chiếc phương diện quỷ cùng với con trai, dám học tập anh tạo ra sự tầm vóc trẻ trung.Băng Băng thấy núm, không phục còn hừ hừ nhị giờ, "Còn nói con! Cha đối với nhỏ lớn hơn nhì mươi mấy tuổi, chẳng đề xuất một ngày dài rất nhiều dính vào vào bà mẹ hay sao.""Này, bé là đái tử thúi, dám thì thầm điều này với thân phụ của con!" Lê Hiên cười bửa nhào lên vùng trước, dùng sức nắm rước lỗ tai của cậu."Mẹ ơi, cha đe con! Ô ô. . . . . ." Băng Băng mau lẹ chui vào trong tim Lê Tử Hâm, cáo giác ‘hành phạm luật tội’ của Lê Hiên.Lê Tử Hâm liếc Lê Hiên một chiếc, "Sao anh lại ăn hiếp con trai chứ!""Anh băt ăn hiếp nó?" Lê Hiên trừng lớn nhị đôi mắt nhưng mà search tòi, cảm giác bà xã của chính bản thân mình không phân minh được White đen, "Em ko chú ý coi nó nói chuyện với những người bự thế nào à, em đừng có dạy hư nó!""Anh cũng biết là bé còn bé dại mà lại, còn ồn ã với nhỏ, với lại, lời của con tất cả nơi nào sai đâu? Anh chính xác là già rộng bé hai mươi mấy tuổi cơ mà." Lê Tử Hâm gửi tay vỗ vỗ đầu Băng Băng, "Sau này sẽ không được nói chuyện với phụ thân điều này nữa, cần gồm lễ phnghiền, biết không?"Băng Băng lanh trí gật đầu đồng ý một chiếc, hỏi tiếp: "Còn mẹ, về tối ni vẫn muốn ngủ với bé không?"Lê Tử Hâm quan tâm đến, quan sát đồng hồ thời trang báo thức đặt tại bên trên đầu tủ, chấp nhận một chiếc, tiếp đến mới tảo thanh lịch nói với Lê Hiên: "Không còn nhanh chóng, bọn họ đi ngủ thôi.”"Này Tử Hâm, ý của em là. . . . . ." Lê Hiên lộ ra vẻ mặt chưa vừa lòng dục vọng, lại bị Lê Tử Hâm gõ một cái, trừng ánh mắt anh, ý bảo anh không cần sống trước phương diện đứa con mà lại lộ ra vẻ mặt như thế."Anh mau đi ngủ đi, em ngủ cùng rất Băng Băng." Lê Tử Hâm cấm đoán anh ngẫu nhiên thời cơ như thế nào."Không đề nghị đâu… Tử Hâm, anh vừa mới trngơi nghỉ về, anh. . . . . ." Lê Hiên còn muốn nói tiếp mẫu gì đấy, mong mỏi có tác dụng xê dịch quyết trung ương của cô ý, cơ mà bị Băng Băng nkhô hanh rộng một bức, bao phủ lấy phương diện của Lê Tử Hâm mà hôn một cái."Mẹ à, người mẹ thiệt tốt!"Lê Tử Hâm bị con trai chọc tập cười cợt, quan sát dáng vóc chắc chắn sẽ không còn đi về phòng với anh."Anh còn ko mau đi ngủ? Không còn mau chóng, mai sau Băng Băng còn bắt buộc đi học đó!" Lê Tử Hâm mang Băng Băng để lên nệm, đắp kín đáo mền, rồi ở tại một bên, vỗ nhtrằn dịu, dỗ dành cậu ngủ.Lê Hiên đau buồn nhìn nhì chị em con, chú ý hai con mắt to của con trai giống hệt nlỗi Lê Tử Hâm, đã lan ra một vị như là âm mưu đã triển khai được.Hừ hừ, suy nghĩ cứ đọng điều đó là vẫn sở hữu được Tử Hâm của anh ý sao, sao vậy hoàn toàn có thể được chứ! Lê Hiên thuận tay đóng của phòng giành cho trẻ lại, đương nhiên là anh không còn đi ra ngoài."Anh thấy dòng chóng này cũng phệ, tuyệt là cha fan bọn họ rậm rạp một ít đi." Lê Hiên khẽ mỉm cười đi tới mặt giường."Này, Lê Hiên, anh chớ náo loạn!""Oa! Cha, chớ, không được xum xuê với nhỏ, xứng đáng ghét!"Một tối này, một mực là một tối không ngủ. . . . . .